Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhật Ký Công Chúa


Phan_43

Mình cũng chưa từng gặp qua bạn cùng phòng của Michael bởi vì anh ta chưa chuyển tới. Nhưng thấy ở bên ngoài của phòng đề tên là Doo Pak Sun. Hi vọng anh ta là người tử tế và không bị dị ứng với long mèo. Bởi vì chắc chắn mình sẽ tạt qua đó HƠI BỊ NHIỀU.

Lại quay về nói chuyện của Lilly. Mình thấy thật khổ thân cho cậu ấy, tự dưng giờ chẳng còn anh trai ở bên cạnh. Phải làm gì đấy khiến cho cậu ấy cảm thấy tươi sang lên một tí mới được.

FTLOUIE: Nhưng như chẳng phải tốt hơn sao, cậu sở hữu toàn bộ căn phòng một mình còn gì. Không phải đó là điều cậu luôn mong muốn hay sao? Không còn ai uống tranh Sunny D và ăn tranh bánh Cherrio hạnh nhân mật ong của cậu nữa.

WOMYNRULE: Bỗng dưng mình phải làm tất cả việc nhà một mình, cả việc CỦA MÌNH và CỦA MICHAEL. Cậu nghĩ giờ ai là người chăm con Pavlov hả?

FTLOUIE: Cậu làm như anh Michael không trả lương cho cậu làm chuyện đó không bằng.

WOMYNRULE: Chỉ có 20 đôla/1tuần. Mình cũng làm việc chứ bộ. Nếu tính chi li ra thì mỗi lần dọn “cục ị” của con Pavlov chỉ được có 1 đôla thôi. Thật là rẻ rúng.

FTLOUIE: Cậu nói nghe ghê thế !!!

WOMYNRULE: Chứ cậu THÍCH đi dọn đồ phế thải của con Louie Mập lắm hả.

FTLOUIE: Cái đó của Louie Mập rất dễ thương, cũng tròn tròn như Louie vậy. Của Rocky cũng thế.

WOMYNRULE: Giờ thì ai mới là người thấy ghê và ghê rất tỉ mỉ đây hả mẹ trẻ !!!

FTLOUIE: Thôi không nói chuyện đó nữa. Này, cậu có nghĩ chuyện cô Gupta cấm mặc quần soóc dưới váy là do vụ Lana mặc quần soóc của Josh để chứng minh cho thiên hạ thấy Josh là của nó không?

WOMYNRULE: Mình không biết và cũng chẳng quan tâm. Nghe này, ngày mai…

FTLOUIE: Sao?

WOMYNRULE: Không có gì. Ngủ đi.

FTLOUIE: ??????????????

WOMYNRULE: (log out)

Sao tự dưng mình có linh cảm rất khôgn tốt về năm học sắp tới thế nhỉ???

Q.6 - Chương 2: Thứ Ba, Ngày 8 Tháng 9, Phòng Điểm Danh

 

ÔI GIỜI ƠI. Chán quá điiiiiii !!!

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ mấy ngày hôm nay rồi nhưng sang nay lúc ghé qua nhà Moscovitz đón Lilly mình vẫn có cảm giác hẫng hụt cực kì, khi không còn thấy cảnh Michael đồng phục bảnh bao đứng sẵn ngoài cổng chờ. Thay vào đó chỉ có mỗi mình Lilly, đã không trang điểm thì chớ, đầu còn ghim hang tỉ cái cặp tăm tua tủa, khuyến mãi thêm đôi kính cận dày cộp trông đến khiếp. Cô nàng biện hộ cho sự lôi thôi này là vì giờ chẳng còn bạn trai nữa, việc gì phải làm đẹp cho ai nhìn. Bà chắc sẽ THẤT KINH phải biết khi nghe được luận điểm ngang ngược này của cậu ý!!!

Đáng ra mình mới là người không phải lo lắng quá nhiều về vẻ bề ngoài, vì chí ít mình đã có bạn trai (anh ấy chỉ là đang đi học ở trường khác mà thôi). Vậy mà sang nay mình vẫn tắm gội sạch sẽ thơm tho đấy thôi. Trong khi Lilly còn chưa tìm được người trong mộng của mình. Ai mà thấy cái bộ dạng bây giờ của cậu ấy chắc chạy mất dép mất.

Nhưng tất nhiên mình không dại gì nói mấy câu đó với Lilly, sẽ chẳng ai thích nghe mấy câu góp ý kiểu đó ngay từ buổi sang sớm đầu tiên đến trường thế này.

Hơn nữa, theo như lời của Lilly thì tiết đầu tiên hôm nay sẽ là môn thể dục. Sao phải tắm gội TRƯỚC GIỜ THỂ DỤC trong khi đằng nào rồi thì sau đó cũng phải tắm gội từ đầu?

Mà nghe cũng có lí thật!

Nhưng mình nghĩ Lilly sau đó đã cực kì hối hận vì không chịu tắm gội trước khi tới trường ngày hôm nay. Khi bọn mình từ trong xe limo bước ra và gặp Tina Hakim Baba cũng vừa chui ra khỏi xe limo CỦA CẬU ẤY. Tina đã chạy lại ôm chầm lấy bọn mình: “Gặp lại các cậu vui quá!!!”, cậu ấy vô cùng tế nhị khi không đả động gì đến vụ mái tóc xoã xượi và cái kính xấu xí của Lilly. Đúng lúc đó có một anh chàng trông cực kì rực rỡ đi về phía bọn mình. Đến một đứa có bạn trai như mình cũng phải khựng lại vài giây. Cậu ta cao lớn, tóc vàng, tướng tá như người mẫu và…

….khi cậu ta đưa tay ra nắm lấy tay Tina thì mình mới nhận ra cậu ấy chính là BORIS PELKOWSKI!!!!

BORIS PELKOWSKI ĐÃ BIẾN THÀNH HOT BOY CHỈ SAU MỘT MÙA HÈ !!!!!!

Mình biết nghe điều đó có vẻ hơi điên khùng nhưng quả đúng như vậy đó! Tina kể thầy dạy viôlông của Boris nói cậu ấy sẽ chơi tốt hơn nếu tăng thêm ít cân nữa. Thế là hè vừa rồi Boris đã lên chiến dịch tăng cân. Mặc dù tăng thêm gần 14 cân, nhưng hình như nó nhét vào cơ bắp hết thì phải, Trông cậu ý chẳng hề bị béo bụng tẹo nào. Thậm chí Boris còn phổng lên 5 cm nữa mới oách. Thế đã hết đâu, Boris còn đi mổ laze chữa cận thị để không phải loau hoay nâng kính mỗi khi chơi đàn và cái niềng răng cũng đã được tháo bỏ.

Giờ Boris cao ngang ngửa chú Lars rồi, bờ vai cũng dài rộng không kém. Tóc lại còn lơ thơ vài lọn highlight vàng nữa chứ - theo lời Tina thì đó là do ánh mặt trời ở Hamptons mang lại.

Quả thật trông Boris bây giờ lộng lẫy gấp 1 tỉ lần Boris hồi trước mùa hè !!!

Mỗi tội cái tật dắt áo len trong quần vẫn chưa sửa được. Mà cũng nhờ thế mình mới nhận ra được người đang đứng trước mặt mình chính là Boris. À, còn cả khi cậu ta thở ra nữa, vẫn cái mùi đặc trưng cố hữu.

“Xin chào. Cậu là ….BORIS à?” – mình sửng sốt thốt lên.

Tất nhiên là độ bất ngờ CỦA MÌNH chẳng là gì so với LILLY!!! Cậu ấy đứng sững người, nhìn chằm chằm vào Boris trong cả phút, không nói được câu nào. Còn Boris thì đang cười tươi như hoa giơ tay chào bọn mình: “Hi! Chào mọi người” – đến lúc đó mình chợt nhận ra đến ngay GIỌNG NÓI của cậu ấy cũng khác trước rất nhiều. Trầm ấm hơn. Giống giọng người đóng vai Harry Potter ý.

Câu chào của Boris dường như khiến Lilly choàng tỉnh khỏi cơn mê. Cô nàng cứ thế cúi gằm mặt xuống, rồi cứ như bị vặn cót ở đế giày, chạy phăm phăm vào trường mà không nói với ai tiếng nào.

Sau đó lúc mình gặp cậu ấy ở trong nhà vệ sinh, đã thấy cô nàng bôi son bóng, đeo kính áp tròng và gỡ gần hết đống “kim tiêm” trên đầu xuống rồi.

Ngay khi Lilly vừa đi khỏi mình vội kéo tay Tina lại và thì thầm: “ÔI CHÚA ƠI!!! CẬU ĐÃ LÀM GÌ VỚI BORIS THẾ NÀY???”, mình không muốn để Boris nghe thấy.

Nhưng Tina chối đây đẩy rằng mình không hề nhúng tay vào vụ lột xác ngoạn mục này. Cậu ý cũng cấm mình không được nói với Boris về chuyện này. Vì hoá ra cậu chàng không hề ý thức được về độ hấp dẫn của vẻ bề ngoài mới này của mình. Còn Tina thì đang cố tìm cách không để Boris nhận ra điều đó, bởi cậu ý sợ sẽ bị Boris bỏ rơi để chạy theo cô gái khá gầy hơn.

Mình dám chắc Boris sẽ không bao giờ làm nhữn chuyện thất đức như vậy đâu. Cứ nhìn cái cách cậu ấy âu yếm nhìn Tina thì biết.

Choáng đấy! Không thể tưởng tượng con người có thể thay đổi đến mê tơi như thế kia, chỉ sau có vài tháng!!!

Nỗi lo sợ mất bạn trai của Tina thực ra cũng không phải là vô lý, khi mà hang loạt nam sinh cuối cấp đã tốt nghiệp và đi học đại học, bỏ lại RẤT NHIỀU em gái xinh tươi ở cái trường Albert Einstein này. Lana Weinberger là một ví dụ điển hình. Tất nhiên mình không bao giờ nghĩ sẽ có ngày Boris CHỊU làm bạn trai của Lana nhưng dù sao cẩn tắc vô áy náy. Sáng nay mình đã thấy con nhỏ đó ngoắc ngón tay gọi Boris tới gia nhập nhóm, sau khi phát hiện ra anh chàng hot boy mới nổi chính là Boris. Chả bù cho hồi xưa, cứ nhìn thấy Boris ở đâu là cả nhóm chạy toé khói.

Do đó, có thể túm lại một câu: vẫn có MỘT SỐ người bản chất vẫn không thay đổi sau mấy tháng hè.

Shameeka còn tiết lộ cho mình biết rằng Lana và Josh lần này là hết hẳn rồi. Có vẻ như tình cảm của hai người đó không chịu được sự thử thách khi phải xa nhau. Mặc dù Lana chỉ cùng gia đình đi nghỉ ở East Hampton còn Josh ở ngay South Hampton, nhưng khoảng cách 6km dường như cũng quá xa với hai người. Chưa kể mùa thu tới Josh còn đi học mãi tận ĐH Yale, nơi nổi tiếng có nhiều cô gái tóc vàng thong minh và xinh đẹp.

Thật kém cỏi!!! Thật chả ra gì!!! 6 km thì bõ bèn gì? Hãy thử 6000km xem. Đó là khoảng cách giữa Genovia và New York đấy. Vậy mà Michael và mình vẫn yên ổn bên nhau suốt mùa hè vừa rồi.

Nếu là người khác thì mình sẽ thấy vô cùng thương cảm và tội nghiệp cho họ. Nhưng là Lana thì….mặc xác!!! Lần đầu tiên trong đời, mình có bạn trai còn nó thì không. Mình biết, cười trên nỗi đau khổ của người khác thế này là rất không ra dáng công chúa nhưng … thây kệệệ đi mà….

Thêm một niềm vui nữa khi tên Josh không còn lảng vảng ở trường nữa: từ nay mình có thể MỞ tủ đựng đồ một cách thoải mái, mà không bị hai đứa kia phá ngang như mọi lần.

Người dùng tủ của Josh bây giờ cũng khá điển trai. Hình như là học sinh chuyển tiếp thì phải, vì mình chưa hề gặp anh ta bao giờ. Nhưng có thể dám chắc một điều: anh ta không phải là học sinh năm nhất, vì mình tình cờ nhìn trộm được trong tủ anh ta có cái máy cạo râu. Lúc 8 giờ sáng. Còn nữa, anh ta nói “xin lỗi” bằng một giọng Nam Mỹ đặc sệt (vì vô tình làm đổ cà phê lên giày mình, lúc cố nhét cái túi thể dục vào tủ đựng đồ). Nghe rất giống giọng diễn viên đóng cùng Audrey Hepburn trong phim Breakfast at Tiffany’s.

CHÁN QUÁ đi thôiiii, hết bài diễn văn này đến bài diễn văn khác. Thầy G ( DƯỢNG FRANK. DƯỢNG FRANK) trông có vẻ khá mệt mỏi. Mặc dù mình yêu Rocky vô cùng, gần bằng tình yêu mình đã dành cho Louie Mập, nhưng phải thừa nhận là thằng bé này khóc khoẻ thật. Chẳng hiểu nổi phổi nó làm bằng gì mà khóc lắm thế không biết. Nó khóc KHÔNG ngừng nghỉ cho tới khi có người chịu hát cho nó nghe.

Tất nhiên mình sẵn sang làm con hát mua vui cho bé bất cứ lúc nào, nhưng không phải là ban đêm. Mình cũng cần phải ngủ. Từ khi xem phim Crossro xong mình tự dưng đâm ra lo lắng không biết nếu phải đi hát rong kiếm sống thì không biết sẽ phải hát những bài hát gì. Cũng nhờ sự ám ảnh của Rocky với các bài hát mà giờ mình có cơ hội luyện tập. Mình đã thuộc xong bài “Milkshake” rồi, đang tập thêm bài “Man! I Feel Like A Woman” của Shania Twain.

Quay lại vụ càn quấy đêm khuya của Rocky… Yêu Rocky lắm lắm nhưng quả thật là những lúc em nó cất tiếng gào thét giữa đêm là mình chỉ muốn chui đầu xuống gối và lờ đi như không nghe thấy gì thôi.

Nhưng rồi vẫn phải lồm cồm bò dậy sang nựng cậu em trai bé bỏng. Bởi vì nếu không sẽ chẳng có ai làm việc đó. Lý luận của mẹ luôn là “kệ, khóc mãi rồi sẽ nín. Chứ cứ thấy nó khóc là chạy lại bế và hát thì sẽ làm nó hư”.

Lý luận của mình là trẻ con chỉ khóc khi có chuyện gì đó không ổn. Biết đâu cái chăn cuốn vào cổ và em nó bị NGẠT THỞ thì sao??? Nếu không ai vào kiểm tra, thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Cứ nghĩ thế thôi cũng đủ mình lết ra khỏi giường và hát bài hát ngắn nhất có thể cho Rocky nghe – bài “Yes U Can” của Jewel. Rồi ngay khi cu cậu thiu thiu ngủ, mình vội vọt lẹ về phòng, cố ngủ một chút trước khi màn khóc tập 2 bắt đầuuuuuu…

Ô ô ô di động mình reo! Tin nhắn của Michael!

CHÚC EM MAY MẮN HÔM NAY. YÊU EM, M

Anh ý dậy sớm chỉ để chúc mình đi học may mắn !!! Còn ai có bạn trai nào tuyệt vời hơn thế không???

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, giờ Thể dục

Ai chẳng biết béo phì đang là một vấn nạn của nước Mỹ, trung bình mỗi người Mỹ nặng hơn 5kg so với mức cho phép và rằng tất cả mọi người cần phải đi bộ nhiều hơn và ăn ít đi.

Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới lũ học sinh bọn mình cơ chứ??? Tại sao lại bắt bọn mình học thể dục ngay ngày đầu tiên đi học, lại còn là ngay tiết đầu tiên nữa chứ. Tệ hơn nữa là tất cả đều phải THAY QUẦN ÁO CHUNG TRONG CÙNG MỘT PHÒNG.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như mình không phải làm việc đó trước mặt Lana Weinberger, người tình cờ cũng phải học môn thể dục ngay tiết đầu tiên.

Lúc đó bọn mình đang thay quần áo thể dục, nó đã trơ trẽn chỉ vào cái quần chip hình Queen Amidala của mình và nói là “rất thích” cái quần đó, bằng cái giọng trông-quần-chíp-thật-tởm-đấy-Mia.

Tiếtp đó nó còn dè bỉu hỏi xem “Có phải Genovia đang bị khủng hoảng kinh tế hay không mà công chúa xứ Genovia cũng phải đi mua mấy cài quần hang chợ kiểu này”. Ờ đấy! Nó làm như ai cũng có tiền đi mua underwear ở Agent Provocateur như nó và Britney Spears ý!

Bảo sao mà mình căm ghét Lana.

Lilly bảo mình chẳng việc gì phải tức vì…Lana ắt sẽ “nhận được sự trừng trị thích đáng trong nay mai thôi”.

Ngày mai là thế này đấy…

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, giờ tiếng Anh

M, cô giáo mới đáng yêu quá cơ – Tina

Ừ, lâu lắm rồi mới thấy có thầy cô giáo ăn mặc đẹp như thế này.

Đúng vậy. Cậu có thấy cái cách cô ý hất tóc sang một bên không, duyên dáng quá.

Mình cũng rất thích kiểu tóc như vậy. Trông rất giống kiểu tóc của chị Chloe trong phim Smallville.

Chính xác. Cả cặp kính của cô ý nữa chứ.

Kính mắt mèo. Có đính hạt đá! Trông như Karen O ý nhỉ!

Karen O là ai?

Ca sĩ chính của Yeah Yeah Yeahs ý.

Ờ, mình thì đang nghĩ tới Maggie Gyllenhall.

Mình nghĩ phải viết là Gylenhaal mới đúng.

Không, là Gellynhaal

SAI RỒI. HAI ĐỨA DỞ HƠI Ạ. LÀ GYLLENHAAL! 2 CẬU CÓ THÔI NGAY TRUYỀN THƯ QUA LẠI KHÔNG HẢ? NGHE GIẢNG ĐI. MUỐN BỊ CÔ GIÁO GHÉT HẢ? MÃI MỚI TÌM ĐƯỢC MỘT CÔ GIÁO CÓ VẺ SẼ DẠY ĐƯỢC ĐIỀU GÌ ĐÓ BỔ ÍCH, VẬY MÀ HAI CẬU CHẲNG CHỊU TẬP TRUNG GÌ CẢ??? – L

Hôm nay Lilly bị làm sao thế?

Chịu. Nhắn tin nhé?

Ok. À mà có phải em trai của cái cô Maggie đó từng hẹn hò với Kirsten Dunst đúng không?

CHÍNH XÁC!!!

Hay thế !!!

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, giờ hình học

Mình có thể học được môn này mà. Sẽ học được.

Ừm, nhiều khái niệm mới quá, nghe chẳng hiểu gì cả.

Một lần nữa mình lại chứng tỏ được sự khác người của mình, luôn nằm ngoài mọi quy luật. Này nhé, nếu đúng là người nào học dốt đặc Đại số sẽ bật lên với Hình học thì đáng ra mình phải là thiên tài Stephen Freaking Hawking của môn hình học rồi. Vậy mà từ đầu buổi học tới giờ mình không hiểu lấy MỘT TỪ.

Thầy Harding cũng đòi hỏi HƠI cao. Thầy ý đã khiến Trisha Hayes, bạn chí cốt của Lana Weinberger, bật khóc khi bắt cô nàng vẽ đi vẽ lại cái tam giác cân. Cô bé ấy may ra lắc hông theo hình tam giác cân thì được, chứ vẽ thì chịu chết đấy.

Cũng may là thầy ý không gây khó dễ gì cho mình, có lẽ vì là đồng nghiệp với bố dượng của mình. À thì tẩt nhiên vì mình là công chúa nữa chứ. Đôi khi có chú vệ sỹ người Thuỵ Điển cao gần 2m ngồi bên cạnh cũng có cái hay hihi…

Q.6 - Chương 3: Thứ Ba, Ngày 8 Tháng 9, Giờ Tiếng Anh

 

Cũng may là vẫn còn có MỘT cô giáo giỏi thực sự. Cô Marinez phải nói là CỰC cool. Vừa trẻ lại vừa sành điệu, ít ra cô ý còn biết niềng răng và phim The OC là cái gì.

Trong lúc đi thu bài tập cô giao hồi mùa hè cho bọn mình, cô cứ luôn miệng nói: “Cô chỉ muốn các em hiểu rằng các em có thể tới gặp cô bất cứ lúc nào, thắc mắc về bất cứ vấn đề gì, không phải chỉ có môn tiếng Anh. Cô thực sự rất muốn hiểu hơn về các em, với tư cách là giữa những NGƯỜI BẠN với nhau, chứ không chỉ là học sinh của cô. Vì thế nếu có bất cứ chuyện gì - bất cứ điều gì – mà các em muốn tham khảo và chuyện trò với cô, cô luôn sẵn sang lắng nghe và ở bên các em.”

WOW! Giáo viên đầu tiên và cũng là duy nhất ở cái trường Albert Einstein này không chạy ngay vào phòng nghỉ của giáo viên khi hết giờ. Thật không thể tin nổi!

Chỉ có điều không hiểu cô Martinez sẽ duy trì được chính sách thông thoáng như thế này đến bao giờ? Bởi vì lúc ra khỏi lớp mình thấy có đến 10 đứa nhào lên muốn nói chuyện với cô về các vấn đề riêng tư của mình. Lilly là đứa đầu tiên.

Hy vọng cô Martinez sẽ khuyên được Lilly quên đi chuyện với Boris. Mình không muốn cho Tina biết sự thay đổi ngoạn mục của bạn trai cậu ấy chỉ sau một mùa hè chính lý do khiến Lilly tưng tưng như hôm nay. Ai mà chẳng khó chịu khi thấy cậu bạn trai mình vừa đá hôm trước, hôm sau xuất hiện hào nhoáng chẳng khác nào Orlando Bloom.

Trừ việc Orlando Bloom không hề bị hôi miệng và có gu thời trang cực đỉnh.

Hy vọng Lilly đừng làm phiền cô Martinez quá, khiến cô ý không còn thời gian đọc tập bài bọn mình mới nộp sang nay. Đảm bảo sau khi đọc xong bài của mình cô ý sẽ muốn gửi ngay đến một nhà xuất bản văn học nào đó và đề nghị một hợp đồng xuất bản thành sách. 15 tuổi có thể hơi quá trẻ để ký kết với các nhà xuất bản lớn. Nhưng yên tâm đi, vì mình có kinh nghiệm xử lý mấy vụ công chúa khá ổn nên vài cái hẹn nộp bài chắc chắn không thể làm khó được mình.

Mia, đứa ngồi hang hai, ghế thứ ba từ trái sang là trai hay gái thế? – Shameekia.

Trai. Cậu ta mặc quần kìa!

Mình cũng mặc quần đây này. Sáng nay quên không cạo lông chân.

Ớ, thế à.

Ừm. Hiểu ý mình rồi chứ?

Ờ, thế tên cậu ta là gì?

Perin. Thấy cô Klein đọc như thế lúc điểm danh.

Perin là tên con trai hay con gái?

Biết chết liền. Thế nên mình mới hỏi cậu.

Khoan khoan…mình không chú ý lúc điểm danh. Cô Klein đọc là Per-ran hay Per-reen? Bởi vì nếu là Per-reen thì chắc chắn là con gái, phát âm theo tiếng Pháp mà.

Nhưng cô Klein đâu có điểm danh bằng tiếng Pháp hả giời. Cô ấy chỉ đọc là Perin, bằng tiếng Anh, không có ngữ điệu gì đặc biệt,

Vậy nghĩa là….người đó vẫn là một bí ẩn.

Đúng vậy. Mình rất muốn biết đó là trai hay gái. Vì nếu là con trai thì cậu ta trông thật dễ thương.

OK. Thế này nhá. Bọn mình sẽ thay phiên nhau theo dõi người đó lúc đi toa-lét, xem xem đi về bên nam hay nữ. Bởi chẳng đứa nào ghé qua nhà vệ sinh để thoa thêm son bóng trước bữa trưa.

Trừ bọn con trai.

Chính xác. Nếu là con trai cậu ta sẽ chẳng việc gì để vào đó. Và cậu có thể tự do thích cậu ta.

Nhưng nhỡ đó là con gái, và không bôi son bóng thì sao?

Ừ nhỉ… Sao đọc truyện thì thấy mấy chuyện bí ẩn thú vị thế không biết. Nhưng khi phải đối mặt thì thật là đau đầu

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, giờ Năng khiếu và Tài năng

TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO mình lại có thể ngây thơ nghĩ rằng năm nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp - trừ chuyện Michael không có ở bên cạnh – hơn năm ngoái, chỉ vì không còn bị Lana và Josh làm phiền trước tủ đựng đồ???

Bởi vì khi có Josh ở bên cạnh, nhỏ Lana hoàn toàn MẤT TẬP TRUNG, không có thời gian đi chọc phá người khác, Còn giờ thì nó chẳng có việc gì khác ngoài chuyện hành hạ cuộc đời mình. Ví dụ như vào bữa trưa hôm nay chẳng hạn.

Chỉ vì cái thói tham ăn của mình. Tự dưng hôm nay them món sandwich kem thế không biết. Đáng ra chỉ nên hài long với một chiếc thôi là đủ.

Mà món sa-lát đậu hôm nay bị làm sao ý, ăn kinh không thể tả. Lại còn bị mấy cái máy camera quay vè vè trên đầu nữa. Làm gì còn hứng thú ăn uống gì nữa. Lilly nói đúng, Ban giám hiệu chỉ chăm chăm tìm xem ai là kẻ dụi tàn thuốc lên đầu Joe, chứ không hề để tâm đến chế độ dinh dưỡng của con em học sinh mình.

Đang đứng đợi tới lượt lấy bánh đợt 2 thì nghe thấy có tiếng léo nhéo gọi tên mình đằng sau. Quay lại thì thấy hai ả mèo mướp Lana và Trisha Hayes đang ngoeo ngoeo kẻ tung người hung: “ Này, Mia, cậu vẫn đang hẹn hò với anh chàng đó hả? Anh Michael với ban nhạc gì gì ý?”.

Đáng ra lúc đó mình nên bỏ cái bánh lại và đi về bàn cho xong chuyện. Nhưng mà xui quỷ khiến thế nào mà mình lại cho rằng Lana đang cố tỏ ra thân thiện với mình, bù đắp lại quãng thời gian hành hạ mình suốt mấy năm qua. Và rằng cũng giống như Boris, Lana đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một mùa hè. Điểm khác biệt là trong khi Boris thay đổi diện mạo bề ngoài thì Lana lại thay đổi nội tâm bên trong.

Thật ngây thơ làm sao! Làm gì có chuyện một đứa như Lana lại thay đổi tâm tính nhanh đến vậy cơ chứ. Cái bản tính nhỏ nhen, ti tiện của nó ngàn đời cũng không thay đổi được.

“Ừ, đúng thế, mình và Michael vẫn đang hẹn hò với nhau” – mình thận trọng đáp.

“Chẳng phải anh ta đang học ĐH sao?”

“Ừ, ở ĐH Columbia” – mình hãnh diện đáp, ít ra thì bạn trai CỦA MÌNH cũng học ở một trường ngay cùng THÀNH PHỐ của mình, chứ không như bạn trai cũ của ai kia….

“Thế hai người đã tiến xa tới đâu rồi”

“Hử?” – mình vẫn chưa kịp hiểu ý của Lana.

“Sao lại có người ngu thế không biết” – Lana và Trisha “nghéo” lên cười với nhau.

Chỉ đến lúc đó mình mới hiểu ra ý nó muốn ám chỉ điều gì. Mặt mình đỏ rần rần, chẳng kém gì màu móng tay đỏ choé của Lana.

“Này, nghe chị dạy này, ngơ quá! Nếu còn muốn giữ ANH thì hãy mau chóng tiến lên giai đoạn tiếp theo đi. Bởi vì bọn con trai đại học là như thế đấy, như nhau cả thôi”.

Aaaaaaaaaaaaaaa…. Lana thật ngông cuồng và ngu dốt. Mình phải nói với ai về chuyện này mới được.

Không thể nói với mẹ vì có mỗi chuyện chăm em cho đến nơi chốn mà mẹ còn như đánh vật, giờ mà nói thêm chuyện con Lana doạ mình nữa chắc mẹ sẽ đưa lôi mình đến gặp bác sỹ chuyên tư vấn về vấn đề sinh sản vị thành niên mất.

Càng không thể nói với bố, bởi việc đầu tiên bố sẽ làm là sai người thủ tiêu anh Michael trong nháy mắt.

Còn bà có lẽ sẽ chỉ gõ đầu mình một cái rồi đem chuyện đó đi rêu rao với tất cả những người mà bà biết.

THÔI BỎ QUA. KHÔNG VIỆC GÌ PHẢI BẬN TÂM ĐẾN MẤY LỜI DỐT NÁT CỦA NHỮNG NGƯỜI RỖNG TUẾCH!!!

Cô Hill vừa bắt bọn mình trình bày mục tiêu của mỗi người trong học kì này, tại lớp học này. Mình đọc trộm được của Boris, cậu ấy “Mong muốn có thể chơi thành thạo bản concerto giành cho đàn viôlông của Antonin Dvorák, và giành được giải grammy như thần tượng của em, Joshua Bell".

Thật là một ước mơ viển vông. Nhưng được cái Boris giờ trông cũng hấp dẫn không kém gì Joshua Bell, nên biết đâu đấy…. Nếu Hội đồng giám khảo của giải Grammy là những người coi trọng hình thức.

Mình đã tìm mọi cách nhòm trộm mục tiêu của Lilly nhưng cậu ấy che chắn cực kỹ, chả đọc được chữ nào. Cậu ấy thậm chí còn thô bạo đẩy đầu mình ra chỗ khác và gào lên: “Xê ra đi, mẹ trẻ”.

Sau một hồi loay hoay không nghĩ ra được mục tiêu nào to tát, mình đành phải quay về với mục tiêu nghe có vẻ thực tế nhất đối với mình: “Hoàn thành được một cuốn tiểu thuyết và không trượt môn Hình học”.

Mình đã cố quên những gì Lana nói hồi trưa nhưng quả thực là MÌNH KHÔNG THỂ!!!!!Thứ ba, ngày 8 tháng 9, môn Chính phủ Mỹ

ĐỊNH NGHĨA VÊ NHÀ NƯỚC: QUYỀN LỰC THẦN THÁNH - Sự hình thành của nhà nước chính là sự can thiệp thần thánh vào các vấn đề của con người. Khi đó tôn giáo và các giáo phái được hoà trộn lẫn với nhau, Không có chuyện con người phê phán nhà nước được tạo ra bởi Chúa trời.

Vào thời kì phục hưng, vua chúa được hỗ trợ bởi nhà thờ và họ là người cai trị chính thống.

Trừ Genovia, nơi vua của Italy, chứ không phải Chúa trời, giao lại ngai vàng cho cụ tổ Rosagunde của mình, vì lòng dũng cảm của cụ trong trận mạc. Nơi cụ đã anh dũng hạ gục được kẻ thù không đợi trời chung của nhân dân, Alboin.

John Locke, một nhà triết học của thế kỷ 17, đã phản đối cái gọi là Quyền lực thần thánh. Ông và một số triết gia khác đã tuyên bố rằng: Nhà nước là chính thống chỉ khi nó dựa vào sự đồng tình ủng hộ của những người mà nó sẽ trị vì.

Ha! Ông nói hay thật, thưa ông John Locke! Thôi mien các vị vua và pha – ra – ông của mình, đi rao giảng cho thiên hạ rằng CHÚA TRỜI đã đặt ông lên ngai vàng! ĐẠO ĐỨC GIẢ!!!

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, giờ Khoa học Trái Đất

Tuyệt, cứ tưởng ngày hôm nay không còn có thể tệ hơn. Vậy mà có đấy. Thử đoán xem bạn cùng bạn học kì này của mình là ai? Chữ cái ngay trước chữ T của Thermopolis là …đúng vậy… S của Showalter trong Kenny Showalter.

Chúa ơi, sao số của mình nó khổ thế này???

Hình như Boris không phải là người duy nhất thay đổi sau mùa hè vừa rồi. Kenny cũng đã cao lên vài phân, nhưng cân nặng thì có vẻ như vẫn thế. Giờ trông cậu ấy như hình nộm bù nhìn trong phim The Wizard of Oz, thay vì nhân vật Legolas trong phim Chúa tể những chiếc nhẫn như trước đây.

Mỗi tội cái tai vẫn vẩy ra như thường.

Mặc dù bề ngoài nhìn giống như bù nhìn nhưng Kenny thực ra rất có đầu óc. Cậu ta vẫn không hề quên vụ hẹn hò năm ngoái của bọn mình. Cũng như việc mình đã đá cậu ý để chạy theo anh Michael. Khoan… về lý thuyết thì là Kenny đá MÌNH. Và cậu ấy có vẻ rất hả hê khi nhắc lại chuyện đó : “Mia, mình hy vọng là cậu có thể dẹp qua mọi tình cảm cá nhân giữa cậu với mình để hai chúng ta có thể cộng tác hiêu quả học kì sắp này”

Kenny vừa hỏi liệu mình có định bỏ cả học kì này ngồi viết nhật kí trong giờ Khoa học Trái đất, rồi bắt cậu ấy làm toàn bộ bài tập của cả hai đứa, như hồi Sinh học năm ngoái không. Khiếp, sao cậu ta có thể bịa đặt trắng trợn như thế. Điên à! Mình KHÔNG HỀ viết nhật kí trong giờ trong cả năm ngoái.

…Ừ…cũng có. Nhưng chính Kenny ĐỀ NGHỊ làm hết bài tập hộ mình đấy chứ. Cậu ý THÍCH làm mấy việc đó và đã làm rất tốt là đằng khác.

Nếu tất cả mọi người chỉ tập trung phát triển khả năng của mình thôi thì Trái đất này sẽ yên bình và thịnh vượng biết mấy.

Thôi, phải ngừng viết thôi, không Kenny lại nghĩ mình đang lợi dụng cậu ý. Hoặc cho rằng mình quay lại này nọ.

ĐIÊNNNNNNNNNNNNNNNNN!!!!!!!

CƠ CHẾ CHUYỂN ĐỘNG CỦA QUỸ ĐẠO TRÁI ĐẤT -

SỰ THAY ĐỔI KÉO DÀI MANG TÍNH HỆ THỐNG.

1. Hình dạng quỹ đạo không phải lúc nào cũng là hình tròn – mà là hình elip kéo dài trên 100.000 năm.

2. Độ nghiêng của hai trục thay đổi liên tục – dao dộng trong khoảng tư 22° đến 24°30’ trong khoảng 48.400 năm.

3. Tuế sai – 21.000 năm.

BÀI TẬP VỀ NHÀ

Môn thể dục: không có

Hình học: bài tập trang 11-13

Tiếng Anh: bài tập trang 4-14, sách ngữ pháp của Strunk and White

Tiếng Pháp: écrivez une histoire

NK&TN: không có

Chính phủ Mỹ: Nguyên tắc cơ bản của học thuyết Quyền lực thần thánh về Nhà nước?

Khoa học Trái Đất: Phần 1, định nghĩa về Cận điểm và Viễn điểm.

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, tại phòng Hội đồng

Cần phải có điều luật dẹp ngay cái quy định ngớ ngẩn về các buổi nói chuyện đầu năm như thế này.

Vừa tốn tiền của nhà trường, vừa tốn thời gian của bọn mình. Ai mà chẳng BIẾT hậu quả của việc nghiện rượu, nghiện thuốc. Đâu cần năm nào cũng bắt bọn mình ngồi đó, nghe đi nghe lại một bài diễn thuyết cũ mèm. À khoan, có khi đây chỉ là cớ để các thầy cô trốn dạy thôi. Vừa thấy cô Hill lén ra ngoài cửa phòng tập xong. Xem ra cổng trường không phải là nơi duy nhất cần lắp máy camera theo dõi.

Khi nhốt 1000 đứa học sinh trong cùng một phòng thể nào cũng có chuyện. Cô hiệu trưởng Gupta vừa đập bàn đập ghế vừa nhiếc móc mấy đứa trong đội cổ vũ vì tội ném giẻ lau vào thành viên CLB Kịch nói, ko vì lý do nào cả. Ngoại trừ việc các thành viên trông kì dị, nhuộm tóc đen và đeo khuyên đầy mặt.

Mấy đứa trong CLB máy tính vừa chui xuống dưới gầm ghế, vẻ mặt cực ki nham hiểm. Sẽ không ngạc nhiên nếu họ đang bí mật viết phần mềm chế tạo rô bốt với âm mưu hủy diệt hành tinh này.

Cô Gupta ở trên kia vẫn đang tuôn như suối nguồn về niềm hạnh phúc khi gặp lại các học trò yêu quý của mình. Lilly giơ tay xin phát biểu ý kiến nhưng bị cô Gupta phũ phàng gạt đi: “Ko phải bây giờ, Lilly” rồi tiếp tục với bài phát biểu của mình. Khiến Lilly phụng phịu như một chú cún đói bụng.

Tina và Boris đang ngồi chơi trò Treo cổ. Nãy giờ cậu ấy mới chỉ đoán được mỗi chữ E, mà đã bị vẽ đủ thân và đầu rồi. Câu đố là:

_ _ _ _ _ _ _ E _ _

Thế mà Tina cũng không đoán ra, nhưng mình ko thể giúp cậu ấy được. Vì cậu ấy và ban trai đang chơi với nhau mà.

Giờ thì cô Gupta đang nói về các hoạt động ngoại khóa đầy thú vị ở trường THAE, và rằng bọn mình nên tận dụng tối đa cơ hội này. Lilly lại giơ tay lên, nhưng cô Gupta vãn chỉ nói 1 câu: “Ko phải bây giờ, Lilly”. Hình như trong cái phòng này chẳng có ai ngoài Lilly ngồi nghe thì phải.

Tina mới đoán đúng thêm được 1 chữ cái nữa:

_ _ _ _ _ A _ E _ _

Nhưng Boris đã kịp vẽ thêm 2 cánh tay vào hình người đó rồi. Sao Tina ko nghĩ ra chữ L nhỉ? Bực mình quá điiii…

Cô Gupta đang đọc tên các nhóm hoạt động ngoại khóa của trường THAE. Hóa ra cái anh chàng đổ cà phê lên giày mình và đang sử dụng tủ đựng đồ cũ của Josh là học sinh chuyển tiếp từ Brazil, tên là Ramon Riveras. Anh ta ở trong đội bóng đá. Chắc hẳn mấy cô nàng ở đội cổ vũ sẽ hân hoan khôn xiết, cuối cùng đã xuất hiện 1 chàng Josh thứ hai.

Ramon đang ngồi giữa Lana và Trisha cùng đám bạn nổi tiếng của họ. Sao anh ta tài thế nhỉ, vừa mới đến đã biết nhóm nào nổi nhóm nào ko. Bản năng của người nổi tiếng hay sao?

Cô Gupta đang bàn về vấn đề của Hội học sinh khuyến khích tất cả học sinh trong trường tham gia Hội nhằm biểu dương tinh thần của nhà trường, cũng như khiến cho học bạ của bọn mình sáng sủa hơn. Cô ấy nói dễ dàng như thể ai tham gia ứng cử cũng đều chiến thắng í. Ai mà chẳng biết chỉ có mấy đứa nổi tiếng trong trường mới có thể thắng cử. Lilly đã tham gia ứng cử năm ngoái nhưng thất bại thảm hại. Người giành chiến thắng thậm chí còn ko được thông minh cho lắm. Đó là Nancy di Blasi, đội trưởng đội cổ vũ, sếp của phù thủy Lana W. Tất cả những gì cô ta làm chỉ là vo ve lả lướt mọi người để mua phiếu bầu, chứ đâu có nghĩ gì đến chuyện cải tổ Hội thật sự.

“Các em có ứng cử viên nào cho chức chủ tịch hội ko?” – Cô Gupta hỏi. Lilly là người đầu tiên hăng hái giơ tay. Và tất nhiên cô Gupta lờ tịt cậu ấy đi.

“Có ai không?”

Tina vừa quay sang hỏi Boris: “Để mình xem nào… Có chữ Y không?”

“Giời ạ…” Đến mức này thì mình nhịn hết nổi rồi – “Là JOSHUA BELL, thưa bà, JOSHUA BELL!”.

“ Ô ô ô ô ô … đúng rồi”

Lana đang thì thầm vào tai Ramon R chuyện gì đó và anh chàng cười có vẻ khoái trá.

Lilly đang khua tay loạn xạ trên không như một con hâm. Cánh tay duy nhất giữa một rừng học sinh. CUối cùng cô Gupta ko còn cách nào khác đành phải : “Lilly, Chúng ta đã nói về vấn đề này hồi năm ngoái rồi. Em ko thể tự đề cử bản thân vào chức Chủ tịch hội học sinh. Phải có ai đó đề cử em mới được”.

Lilly đứng bật dậy, hét lên như bị đánh: “Năm nay em ko tự đề cử đâu ạ. EM XIN ĐỀ CỬ MIA THERMOPOLIS!!!”.

Thứ ba, ngày 8 tháng 9, trên xe limo đến khách sạn Plaza

Sao mình lại làm bạn với người như thế nhỉ?

Q.6 - Chương 4: Thứ Ba, Ngày 8 Tháng 9, Tại Khách Sạn

 

Bài học công chúa đầu tiên của năm mới và ơn Chúa, bà bận điện thoại suốt buổi. Bà chỉ vẫy tay ra hiệu cho mình đi ra chỗ bàn cà phê ngay chính giữa phòng. Trên bàn có rất nhiều bản fax và thư từ phàn nàn của các thành viên Hội khoa học Pháp và Học viện Hải dương học Monaco

Xem ra họ vẫn chưa hết bực mình về vụ mấy con ốc sên biển.

Nhưng sao cũng được. Giờ mình có vấn đề LỚN hơn nhiều phải giải quyết. Bạn trai mình đã vào Đại học, mình bị ép vào cuộc đua bầu cử chức CHỦ TỊCH HỘI HỌC SINH TRƯỜNG.

Thật không hiểu Lilly đang nghĩ gì nữa. Chẳng nhẽ cậu ấy cho rằng mình chịu ngồi yên một chỗ và … “Chủ tịch hội học sinh ư? Ok, cũng hay đấy. Dù sao mình cũng là người thừa kế ngai vàng mà. Cai quản thêm một cái hội nữa cũng ko thành vấn đề.”

ĐIÊNNNNNNNNNNNN ÍIIIIIIIIIIII !!! Mình túm vội lấy tay cậu ấy và thì thào: “LILLY, CẬU CÓ BIẾT MÌNH ĐANG NÓI GÌ KO ĐẤY????” GiỜ thì toàn thể học sinh có mặt trong phòng đang quay hết đầu ra nhìn về phía bọn mình, kể cả Perin, Ramon R và anh chàng ghét món ngô trộn tương ớt (cứ tưởng giờ này phải tốt nghiệp rồi chứ).

“Đừng lo” – Lilly thì thầm tỏ vẻ đắc thắng: “Mình đã có kế hoạch hết rồi”.

“Có bạn nào ủng hộ đề cử này ko?” – Cô Gupta dương như ko cam tâm với những gì đang xảy ra.

“Dạ … có ạaaaaaa… Áaaaaaaaaaaa!” Lingsu giơ tay cái rụp, sau khi bị Lilly thượng cho cả một cú đá vào cẳng chân.

“Nhưng em…” – Mình chực đứng dậy phản đối, nhưng đã kịp ăn 1 cú trời giáng vào ống đồng.

“Bạn Thermopolis đồng ý tham gia cuộc tranh cử ạ” – Lilly vội cướp lời.

Trông mặt cô Gupta lộ rõ vẻ như ko tin lời của Lilly cho lắm. Nhưng rút cuộc thì cô ý vẫn đồng ý: “Được thôi, nếu em muốn, Mia”.

“Em xin đề cử Lana W ạ” – Trishae Hayes nhảy dựng lên gào rất to.

“Eeemm đồng ý” – Ramon R rụt rè giơ tay. Nhưng chỉ sau khi bị Lana thúc cho 1 cái vào mạng sườn. Khá đau. Nếu nhìn từ phía mình ngồi.

“Tốt lắm, Thế các bạn năm thứ nhất và năm cuối có muốn đề cử ai nữa ko? Ko à? Phải nói là cô hơi buồn trước sự thờ ơ này của các em. Thôi được rồi. Mia T và Lana W là 2 ứng cử viên cho chức Chủ tịch Hội sinh viên năm nay. Cô rất mong 2 em sẽ có 1 cuộc vận động tranh cử công bằng và sạch sẽ. Việc bỏ phiếu sẽ bắt đầu vào thứ 2 tuần tới”.

Vậy đó. Mình sẽ ra tranh cử chức Chủ tịch hội sinh viên. Chống lại Lana Weinberger.

Hay ho vô cùng.

Lilly thì nói như định đóng cột rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, cậy ấy đã lên kế hoạch hết rồi. Trừ vụ Lana W – “Thật ko ngờ là nó cũng tham gia tranh cử cơ đấy! Chắc tại nó ganh tị thôi… Ko sao, ko sao, dù sao cũng chẳng ai ưa gì nó. Đảm bảo sẽ không ai bỏ phiếu cho nó đâu.”

Cậu đùa hả Lilly, KHÔNG AI ghét Lana cả. Lana là 1 trong những đứa con gái nổi tiếng nhất cái trường này. Chắc chắn MỌI NGƯỜI sẽ bỏ phiếu bầu cho nó.

“Nhưng… Mia, cậu có 1 trái tim thuần khiết và thánh thiện. Cái thiện luôn chiến thắng cái ác.” – Boris nói.

Ờ, chỉ có trong mấy cuốn sách kiểu Chúa tể và những chiếc nhẫn thôi, ông cụ non ạ!!!

Còn trong cái thế giới hiện thực này thì ối người trái-tim-ko-thuần-khiết-cho-lắm đã thắng cử đó thôi.

“Yên tâm, cậu thậm chí sẽ ko phải đụng 1 ngón tay. Mình sẽ là quản lý của cậu. Mình sẽ thu xếp mọi thứ, đã có kế hoạch hết rồi!”.

Sao Lilly có thể tự tin với cái gọi là đã-có-kế-hoạch thế nhỉ. Nghi lắm, cậu ý cứ nhúng tay vào cái gì là y như răng lanh tành bành tất cả lên.

Bà vừa mới cúp máy.

“Giờ thì con vui rồi nhé. Các nước trong khu vực Địa Trung Hải đã liên kết lại với nhau, chỉ tại cái hành động ngu xuẩn của con” – vẫn là cái giọng mỉa mai thường ngày của bà.

“Bà cứ nói quá, có phải tất cả đâu” – mình chìa cho bà xem 2 tờ fax ủng hộ hành động nghĩa hiệp của mình.

“Vớ vẩn… Ai quan tâm mấy người đánh cá nghĩ gì chứ. Họ đâu phải là chuyên gia trong lĩnh vực này”.

“Vâng, nhưng là người Genovia đấy bà ạ. Nhân dân của con. Ko phải nhiệm vụ hàng đầu của con là bảo vệ quyền lợi cho người dân nước mình sao?”

“Nhưng để tới mức căng thẳng ngoại giao với các nước lân bang là cái giá quá đắt” – Bà mím chặt môi lại, mặt hằm hằm – “Nhất là với thủ tướng Pháp, ông ấy…”

Ơn chúa, điện thoại của bà lại reo. Chuyện này hay đây ^^ Nếu sớm biết việc thả 10.000 con ốc sên xuống Vịnh Genovia có thể giúp mình thoát khỏi mấy buổi học công chúa ngớ ngẩn này thì mình đã thả từ lâu rồi.

Vẫn ko lí giải nổi tại sao mọi người lại nổi điên lên như vậy…

Mình còn ko lạ gì tính khí của mấy ông bà người Pháp nhưng NHẠY CẢM thái quá như vậy thì đúng là lần đầu mới thấy.

Đâu thể ngồi yên 1 chỗ trơ mắt ra nhìn đám tảo độc đó giết chết tầng sinh thái hàng ngàn năm tuổi này được. Chưa kể đến hàng ngàn sinh vật vô tội sẽ trở thành nạn nhân của sự diệt chủng kinh hoàng này. Chẳng nhẽ mọi người cho rằng mình sẽ chịu để thảm họa môi trường đó xảy ra ngay trước mũi mình sao? Mình, Mia T này ư? Nhất là khi mình biết phải giải quyết như thế nào (dù chỉ là trên lý thuyết?).

“Bố cháu gọi” – Bà bực dọc dập máy cái rầm – “Nó đang bị quay như chong chóng ở bên đó. Bảo tàng Đại dương và hiệp hội Đại dương học Monaco vừa gọi. Có vẻ như 1 vài con ốc sên của cháu đã dạt sang phần vịnh của nước họ.”

“Tốt quá!” – Mình rất thích mấy vụ cạnh tranh môi trường này. Nó sẽ khiến mình bận rộn, ko còn thời gian suy nghĩ lan man sang những chuyện khác, kiểu như bạn trai mình ko có nhiều thời gian cho mình, hay chuyện mình chuẩn bị phải tham gia tranh cử chống lại đứa con gái nổi tiếng nhất trường để tranh chức Chủ tịch hội học sinh…

“TỐT sao?” – bà đứng phắt dậy khỏi ghế, hất con Rommel ngã lông lốc xuống sàn. Cũng may là Rommel đã quá quen với kiểu ngược đãi này của bà nên hạ cánh xuống đất 1 cách nhẹ nhàng và điêu luyện – “Như vậy mà còn dám nói là tốt hay sao hả Amelia? Con tưởng đây chỉ là mấy chuyện giận dỗi tào lao vì 1 loại thực vật bé tí tẹo nào đó hay vì mấy con ốc sên hay sao?” – Bà giật đại 1 tờ fax trên bàn và đọc to: “Khi cô đưa 1 loại sinh vật mới vào 1 môi trường hoàn toàn mới, có thể gây nên 1 thảm họa sinh thái”.

“Bà hãy nói điều đó với bên hoàng gia Monaco ý. Họ chính là người đầu tiên thả ốc sên Nam Mỹ xuống biển Địa Trung Hải chứ ai. Cháu chỉ là thả thêm vài con xuống, sau những gì họ đã làm, để dọn dẹp đống tàn dư CỦA CHÍNH HỌ mà thôi”.

“Amelia, cháu ko học được MỘT CHÚT GÌ ta đã dạy suốt 1 năm vừa qua hả???? Những quy tắc ngoại giao tối thiểu ta dạy biến đâu hết rồi? Đến cả suy nghĩ cho ra dáng 1 nhà lãnh đạo cũng chẳng có”

“VÂNG, CHÁU DỐT THẾ ĐẤY” – mình gào lên. Mình biết nói thế với bà là rất hỗn nhưng ức ko chịu nổi. ĐẾN BAO GIỜ bà mới chịu THA CHO MÌNH???? Chẳng nhẽ bà ko chịu hiểu được là mình còn RẤT NHIỀU VẤN ĐỀ TO TÁT HƠN phải giải quyết, đâu có thơi gian để tâm xem MẤY ÔNG BÀ SINH VẬT HỌC NGƯỜI PHÁP nghĩ gì???

“Ừm” – bà nheo mắt nhìn mình, ánh mắt khiến mình sởn hết cả gai ốc. Chính việc bà ko phản ứng lại như thế này mới đáng sợ.

“Ừm… sao ạ???” – mình chột dạ…

“Nói ta nghe… cháu lại vướng phải chuyện gì rồi phải ko? Đừng có chối, Amelia. Riêng tiết mục che giấu cảm xúc thì cháu còn phải học bố cháu dài dai. Nói ta nghe xem nào… Hôm nay ở trường có chuyện gì ko vui à?”

Như nào đây, bà nghĩ mình sẽ ngồi tâm sự với bà chắc.

Mặc dù lần tâm sự trước của mình với bà – về vụ PROM – bà đã cho mình 1 lời khuyên đỉnh của đỉnh, khiến mình có 1 buổi prom cực kỳ đáng nhớ. Nhưng dù có như thế mình cũng vẫn ko thể kể cho bà nghe về những băn khoăn gần đây của minh với Michael được.

“Lilly đề cử cháu vào chức Chủ tịch hội học sinh” – cũng phải có chuyện gì đó để lấp liếm, chứ ko đừng hòng bà để mình yên.

“Nhưng … đó là tin tuyệt vời mà” – Bà hớn hở như mình đã đắc cử chức Chủ tịch Hội vậy.

Ko, trông bà còn vui hơn thế nhiều. Chưa bao giờ bà nhìn mình bằng ánh mắt âu yếm đến như vậy, bà thậm chí còn như muốn nhào tới ôm lấy mình thì phải. May mà mình né được. Bà đã chữa ngượng bằng cách giả vờ cúi xuống xoa đầu con Rommel.

À… cũng có khi tất cả mấy chuyện đó chỉ là do minh tưởng tượng thôi. Xét cho cùng bà vốn đâu phải là người tình cảm đến thế. Ít nhất là đối với mình. Nhưng với bé Rocky thì khác. Hễ gặp là bà vồ vập ôm hôn thằng bé suốt. Trong khi bà và Rocky chẳng có chút liên hệ máu mủ gì.

Cứ mỗi lần như thế mình lại phải chạy theo lén lau mặt cho em. Ai mà biết được ngày hôm đó bà đã ôm hôn những ai… da trẻ con mỏng manh, dễ bị nhiễm khuẩn lắm.

Lại lạc đề roài…

“Chuyện đó chẳng có gì là tuyệt vời cả!” – Mình hét lên. Tại sao ko ai cùng suy nghĩ với mình nhỉ? – “Cháu sẽ phải tranh cử cùng Lana W! Cậu ý là người nổi tiếng nhất trong trường đấy, bà biết khoongggg!”

Bà khuấy ly Sidecar loạn xạ lên, nhanh và mạnh, tỉ lệ thuận với sự phấn khích trong người.

“Vậy sao? Như thế lại càng hay. Chẳng có lý do gì cháu ko đánh bại được cô bé Shana gì đó cả. Phải nhớ rằng cháu là 1 công chua! Còn cô bé đó có là gì đâu?” – bà lý luận.

“Đội trưởng đội cổ vũ đấy bà ạ. Và tên cậu ta là Lana, chứ ko phải Shana… Bà, tin cháu đi, trong thế giới hiện thực đến nghiệt ngã như trường trung học, việc cháu là công chúa ĐỪNG HÒNG mong nhận được ưu ái đặc biệt nào.”

“Vớ vẩn. Người hoàng gia LUÔN LUÔN là người có lợi thế hơn cả” – bà thật ngây thơ!!!

“Ối… Bà hãy nói điều đó với Anastasia!” – cô ta đã bị bắn chết chỉ vì … là người của hoàng gia.

Nhưng bà chẳng buồn nghe mình nói nữa rồi.

“Một cuộc bầu cử Chủ tịch hội học sinh…” bà lẩm bẩm 1 mình, mắt nhìn xa xăm – “Đúng vậy, có lẽ đó là điều…”

“Cháu rất mừng là bà thấy vui vì chuyện này” – mình cấm cảu nói – “Nhưng cháu còn rất nhiều chuyện khác phải giải quyết. Ví dụ như chuyện chắc chắn cháu sẽ thi trượt môn Hình học, rồi chuyện bạn trai cháu giờ đã là sinh viên đại học…”

Bà vẫn tiếp tục chìm sâu hơn vào cái thế giới riêng của mình.

“Hôm nào là ngày bỏ phiếu?” – Bà hỏi.

“Thứ hai ạ” – mình đã lén quan sát xem phản ứng của bà khi nghe thấy mình nhắc tới Michael, nhưng… bà đã QUÁ bị thu hút vào vụ bầu cử nên chẳng để ý đến chuyện gì khác – “Mà bà hỏi chuyện đó làm gì ạ?”.

“À, ko, chẳng có gì. Ta chỉ hỏi thế thôi” – bà dựa lưng ra phía sau, chăm chú đọc mấy cái fax mới về vụ ốc sên, rồi thẳng tay quẳng chúng vào thùng rác – “Thôi, giờ thì bắt đầu bài học hôm nay chứ, Amelia? Ta nghĩ phải nhảy cóc sang phần kĩ năng thuyết trình trước đám đông thôi, bây giờ cái đó là cần nhất”.

Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra thế nàyyyyy. Có 1 đứa bạn thân suốt ngày bị ám ảnh bởi vụ bầu cử đã đủ đau đầu lắm rồi, giờ lại thêm bà nội nhập hội nữa là sao?????Thứ ba, ngày 8 tháng 9, ở nhà

Ngày hôm nay thật là quá dài. Tưởng về nhà được yên, ai dè còn đau đầu hơn tỷ lần. Mẹ vừa đung đưa Rocky trên tay vừa mếu máo bài “Sharona của tôi”, còn thầy G gào lên vào điện thoại trong bếp.

To chuyện rồi, to chuyện rồi… Rocky ghét cay ghét đắng bài “Sharona của tôi”. Ko thể hy vọng 1 bà mẹ dám bế đứa con mới 3 tháng tuổi đi xem đám đông biểu tinh, nhớ được con mình thích hay ko thích bài hát nào. Hãi nhất là khi mẹ ngân nga đoạn: “…ccccuar tooiiiii”. Cộng với cái cách đung đưa muốn xóc ruột của mẹ, chẳng trách Rocky nôn ra đầy áo.

“Có chuyện gì thế mẹ?”

Rocky đang khóc toáng lên phản đối…

“Mẹ của mẹ…” – mẹ gào lên, át cả tiếng khóc của Rocky – “Bà ngoại con dọa sẽ đến đây cùng với ông ngoại. Chỉ vì chưa được nhìn thấy mặt Rocky”.

“Ừm… Mẹ thấy chuyện đó khủng khiếp vì…”

Mẹ trợn ngược mắt lên, nhìn mình đầy hăm dọa.

“Bởi vì đó là MẸ của mẹ” – Giờ thì mẹ như muốn khóc lên cùng Rocky chứ ko còn là gào nữa – “Mẹ không muốn bà đến đây”.

“Con hiểu rồi” – giả vờ thế thôi, chứ đánh chết mình cũng ko hiểu được vì sao mẹ lại sợ ông bà ngoại tới đến như vậy – “Và mẹ sẽ…”

“Đến đó chứ sao” – mẹ hổn hển nói, đúng là ko gì có thể đọ nổi với tiếng khóc của Rocky.

“Không” – đến lượt thầy G – “Hai chỗ. Chỉ 2 chỗ thôi. Người thứ 3 là trẻ sơ sinh”.

“Mẹ” – mình với tay ôm lấy Rocky, cẩn thận tránh chỗ nôn trên áo của mẹ ra – “Như thế sao được? Rocky còn quá nhỏ để đi máy bay. Bầu ko khí chật hẹp trên máy bay cực kì nguy hiểm. Mọi người có thể lây bệnh lẫn của nhau. Lại còn phải ở trong nông trại nữa chứ. Mẹ có biết là rất nhiều trẻ con nông thôn bị nhiễm khuẩn tụ cầu khoongggggggg?”

“Miễn là ông bà ngoại con ko đến đây là được. Cứ liều 1 phen xem sao. Con có biết lần trước bố con đã phải trả bao nhiêu cho cái hóa đơn bia rượu ở SoHo Grand không?”

“Thôi được rồi… Thế bao giờ chúng ta xuất phát?” – Rocky đã nín khóc, mình biết bà, bài “Người phụ nữ độc lập” lúc nào cũng có tác dụng với Rocky. Cậu nhóc vốn vẫn thích nhạc R&B hơn là Rock.

“Con ở nhà. Chỉ có dượng Frank và mẹ đi thôi. Cả Rocky nữa. Con ko thể đi được. Còn phải đi học nữa chứ. Dượng Frank đã xin nghỉ phép rồi.”

Biết ngay mà, số mình lúc nào cũng hẩm hiu nhất nhà. Cứ tưởng rằng liều mạng với sức khỏe của cậu em trai, mình sẽ có thể trốn sang bang Indiana, tránh được vụ bầu cử kinh hoàng ở trường, cũng như chuyện với anh bạn trai đại học của mình…

Phải làm cho mẹ đổi ý mới được.

“Nhưng…mẹ…” – mình lẽo đẽo bế Rocky đi theo mẹ vào phòng, chuẩn bị quần áo và vật dụng cho Rocky – “Con nói với mẹ 1 chuyện được không?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .